STT Tháng 11 – Những Dòng Cảm Xúc Chào Đón Tháng 11 Hay! Update 04/2024

Chợt một hôm tỉnh giấc thấy mùa se lạnh, chợt nhận ra tháng 11 đến tự khi nào, không còn nữa cái tiết trời thu trong vắt và mênh mang như những ngày đã cũ. Không gian buồn ảm đạm đầu đông, con nắng nhạt màu, gió lùa trên lối. Liệu có nơi nào đủ rộng cho tâm tư của những kẻ đơn hành bước qua mùa gió hay chăng? Nếu không, thành phố chắc hẳn sẽ mặc trầm. Nhưng… nếu có, thì mùa đông liệu có còn gì đẹp nữa? Mùa đông liệu có lạnh lùng nếu dưới ánh đèn đường của đại lộ kia không có những gã thất tình nghêu ngao khúc hát? Và mùa đông còn gì đẹp nữa nếu không còn những cô gái đợi chờ quên không quàng khăn trước cửa phải không?

Tháng 11 như bản tình ca mà không phải ai cũng muốn nghe, như một bức tranh trừu tượng lạ lùng mà không phải ai cũng thấy đẹp. Nhưng rồi ai cũng phải bước qua, có người bước qua và sưởi ấm những giá băng bằng ký ức, cũng có người đi qua nhẹ nhàng với một bờ vai bên cạnh cùng những mộng ước mùa xuân. Tuy vậy, dẫu thế nào thì nàng Đông cũng luôn biết cách khơi gợi những tâm tư từ trong sâu thẳm của mỗi con người, kể cả kẻ hạnh phúc nhất khi đối diện với tháng 11 thì cũng luôn có những khoảng u hoài mà không thể nào thốt gọi thành tên!

Và sau những bài thơ tình tháng 11 đầy cảm xúc trước đó, hôm nay, tôi muốn gửi tới mọi người những dòng status tháng 11 rất hay và tâm trạng để đánh dấu thời điểm mùa đông vừa chớm. Để đánh dấu khoảnh khắc lòng mình thức dậy với những cảm xúc đan xen. Bởi lẽ, với những kẻ cô đơn, tháng 11 e cũng chỉ là cái cớ để những cảm xúc tuôn trào. Vì suy cho cùng, mọi thứ luôn thật giản đơn và dễ hiểu, đôi khi, ấm áp chỉ là một nụ hôn nhè nhẹ, và lạnh lẽo đôi khi chỉ là vắng một bàn tay…

Ngay sau đây, mời các bạn cùng xem qua những dòng stt tháng 11 cùng những câu nói hay về tháng 11 chớm đông đầy tâm trạng. Những dòng tản mạn, status cùng những câu nói hay về tháng 11 này gồm vài bài tôi viết và vài bài còn lại sưu của nhiều tác giả. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích những dòng stt tháng 11 mùa đông này. Chúc các bạn có những phút giây thật tuyệt bên những dòng tâm tư và cảm xúc dành riêng cho tháng 11 sau đây!

Những dòng status ngắn chào tháng 11 đầu đông đầy tâm trạng

1, Em mong mỗi người đều sẽ tìm được bàn tay để nắm, để qua mùa đông này có thể cùng bên nhau qua nhiều mùa khác, qua nhiều thử thách, qua nhiều niềm vui và hạnh phúc. Để cho tháng 11 sẽ là tháng của tình yêu thương đong đầy.

Tháng 11 đến rồi, tiết trời đã se se lạnh, những cơn mưa đã “tranh chỗ” của những cơn nắng ấm. Trời mưa, chúng ta chạy vội trên phố, lướt qua bao nhiêu người để tìm 1 chỗ trú an toàn. Liệu có bàn tay ai chạm nhẹ trên phố lạ, bỗng em cảm thấy cô đơn đến lạ, thấy tủi thân đến vô cùng…

Tháng 11 đến rồi, bầu trời xám xịt, âm u như tâm trạng của em vậy. Tháng 11 báo hiệu mùa đông…

Tháng 11 đến rồi, em chúc những cặp đôi đang quen nhau thì vẫn cùng nhau nắm tay nhau để sưởi ấm cho nhau qua mùa đông lạnh lẽo này để đón mùa xuân ấm áp.

Tháng 11 – Tháng của những khoảnh khắc cuối cùng của mùa thu với là vàng rơi đầy trên những đám cỏ úa trước sân nhà. Thi thoảng một vài làn gió rét đầu đông hiu quạnh, vội vã cho hồn người bất chợt thấy bâng khuâng, cho bao hoài niệm dấu yêu xưa lại quay về, dễ khiến lòng người thảng thốt. Tháng của những buổi sớm mai đầy sương mù giăng tỏa, lãng đãng, mong manh để rồi chợt biến tan nhanh trong nắng lung linh của vầng mặt trời đầu ngày lấp ló; của những buổi chiều tà trầm mặc trôi nhanh với những cơn gió nhẹ êm như gót ngà của người thiếu nữ.


2, Tháng 11 – khoảnh khắc cuối cùng của mùa thu với lá vàng rơi đầy hiên nhà, hương hoa sữa đâu đó vẫn nồng nàn, lan tỏa.

Tháng 11 – thời tiết có vẻ chiều lòng người hơn bằng những cơn gió heo may dịu mát, đất trời và con người dường như cũng trở nên hân hoan hơn khi chào đón khúc giao mùa.

Tháng 11 – tháng của lòng biết ơn, tri ân tới những người thầy, người cô đáng kính, là thời điểm để nhớ về trường về lớp, về những đứa bạn niên thiếu, những ngày tháng rong ruổi đầy kỉ niệm.

Tháng 11 – cũng là thời điểm mà những cô gái của chúng ta trở nên đa sầu đa cảm hơn, thấy yêu sao cuộc đời dù những mất mát, hoài nghi vẫn còn đong đầy. Nhưng lại mặc nhiên vì đó là cuộc sống. Từ đó dạy ta trưởng thành.

Tháng 11 – có những chiều se lạnh lãng đãng sương giăng, ngồi bên tách cafe nghi ngút khói và những viên Socola tươi ngọt ngào lại thấy mình an yên đến lạ.

Và cứ thế tháng 11 yêu thương đã về!!!


3, Tháng 11 chạm tay tôi bằng đợt gió mùa đầu tiên. Một buổi sớm đi học co ro trong manh áo khoác mỏng, quay sang hỏi cô bạn “Tháng mấy rồi mày nhỉ?”. Để rồi nhận được câu trả lời là một ánh nhìn ngỡ ngàng và có phần “khinh bỉ”.

Tháng 11 chạm tai tôi bằng lời sang sảng của cô phụ trách đoàn trường với nội dung không gì khác ngoài các phong trào thi đua chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam. Lớp cũng sôi nổi với những ý kiến về tiết mục văn nghệ chào mừng. Rồi thì những bài hát, những câu chuyện về nghề giáo trên các phương tiện truyền thông… Cũng xao lòng nghĩ về công ơn của cô thầy.

Tháng 11 chạm mắt tôi bằng màu hoa sữa trắng đục rơi lả tả trong cơn gió mùa, hơi gió hanh hao mà hương hoa nồng đượm. Áng mây trên bầu trời cũng không còn cao xanh như những ngày thu, đục ngầu và nặng nề, tựa như muốn trút cả khối nước xuống nhân gian.

Tháng 11 chạm lòng tôi khi sáng nghe tiếng mẹ gọi dậy ăn sáng chuẩn bị đi học, uể oải rời khỏi giường mà nghe hơi nóng cùng mùi thơm của nồi cơm nóng, bát canh ngọt. Ấm! Là buổi sáng khi cùng cô bạn thân đi học chung xe, nó khẽ đưa tay vòng qua người tôi đút vào túi áo, miệng kêu oai oái bắt nó bỏ ra mà khẽ mỉm cười vì hơi ấm…

Tháng 11 chạm vào tôi giản đơn và gần gũi. Được vòng tay ôm người mình yêu thương. Khẽ cất tiếng chào bác bảo vệ như một lời cảm ơn dù trước đó kêu than vì phải dậy sớm đi học cho kịp giờ. Khẽ nói tiếng cảm ơn với tất cả những điều tưởng chừng bình thường, tưởng chừng là lẽ dĩ nhiên nay trở nên đẹp đẽ biết bao.

Tháng 11 đến sao mà thân thương quá!


4, Tháng 11 về mang theo hơi lạnh, để người với người sưởi ấm cho nhau. Ta đón đưa nhau, kiếm tìm nhau, yêu thương nhau trong những buổi chiều ngược gió.

Tháng 11 về khi bầu trời nhiều mây đen nhưng chẳng bao giờ rơi một hạt mưa nào cả. Cái màu nâu xám của mây trái ngược hẳn với tâm trạng của con người. Bởi nếu trời cứ tươi sáng, chói chang như những trưa hè thì có lẽ người ta chán ngán mà chẳng muốn ra đường nữa. Còn mùa đông thì ngược lại, trời cao mát mẻ, có khi gió thổi lành lạnh lại khiến yêu đời, yêu người hơn.


5, Tháng 11 – tháng của những yêu thương ngọt lành, tháng chuyển mình khi đông tới. Tháng 11, ta loay hoay tìm cho mình một bàn tay thật ấm, tìm cho mình một cái ôm thật nhẹ để thấy mình khỏi lẻ loi khi đông về. Đôi khi, lang thang trên những con đường nhỏ lay lắt mà cứ ngỡ đó là con đường đời của mình, đường đời của tuổi 19, bơ vơ, vô định. Nhưng tháng 11 lại là tháng ngọt ngào nhất của tuổi trẻ của những đôi yêu nhau đang vào độ mặn nồng. Là những buổi sớm thức dậy với chiếc khăn thật ấm dạo quanh phố phường, những cốc cà phê còn ngút khói. Ta quên đi chút vị bối rối của Thu qua, quên đi những dư âm quá ư ngọt ngào lãng đãng mà đến với một mùa lạnh giá.

Stt tháng 11 trong “Tháng 11! Ngạt ngào hương gió chớm đông” – Huỳnh Minh Nhật

Chắc đã là không của riêng ai, tháng mười một ghé qua với những con gió héo hon rụng giữa lòng em và Huế. Tôi đã hẹn bao mùa quỳ rợp lối về, nay đâu đó trên những con ngõ nơi tôi không biết dã quỳ đã nở hay chưa? Không biết có vàng tươi và nhớ chăng một lời hứa cũ? Mỗi độ tôi về, mùa thường hỏi em gái tôi đâu, tôi chỉ cười và trả lời rằng: “Người ấy bận!” – Quỳ ngả đầu về phía hoàng hôn…

Sớm nay se lạnh, định khoác chiếc áo lang thang vài con ngõ quen để làm tô bún Huế thật cay và ngắm hòn trời ló dạng sau vài bóng nón, vậy mà không biết thế nào quanh đi quẩn lại rồi lười biếng ngồi nhâm nhi cốc chè xanh với vài bản tình ca xưa lắc. Mồi thêm điếu thuốc, bên ly cà phê với những cơn gió u buồn, những màn sương chừng đang run rẩy, chà… lúc tối tôi vừa chúc một cô gái ngủ ngon!

Cũng lâu rồi trong mớ tâm tư còn đọng lại và cũng đã lâu tự buổi hẹn đầu, nay trong tôi lại nhớ về một người nào khác. Thực tình chẳng muốn vậy đâu, có trách thì phải trách tháng 11 sang làm con người ta lạnh lòng nhiều quá, trách những cơn gió tháng 11 kia sao cứ về đây cuốn hết kỷ niệm phai màu. Chỉ mới đôi ba con nắng mùa thu mà tất cả như đã tàn phai, tôi đâu muốn mình là một kẻ vô tình như thế?

Đường vắng ai về, lối nhỏ cũng hóa thênh thang. Phố chẳng còn em, độ tan tầm cũng chỉ cô đơn một nỗi. Nhưng đó là chuyện của ngày xưa, chuyện của một thời giấc mơ còn rơi rớt trên những vỉa hè xôn xao mặt phố. Nay, phố đã khác; đông đã khác; em đã khác; và tôi có lẽ cũng bắt đầu đổi khác. Một cái thoáng nhìn nay chợt hóa thành điều ước xa xôi…

Phố vẫn mơ màng giấc ngủ đầu đông. Em ơi, gió ngọt lịm và trời xanh trong, rất lạ! Gió hát trên những nhành cây không lá, để tôi kể em nghe về một thành phố ven sông khắc khoải giao mùa, nhưng yên ả, giọt nắng hồng ngập ngừng tìm về đôi mắt xanh xanh…

Huế bây chừ mùa không vội vã, nghe cô bạn bảo rằng cao nguyên giờ này đã bắt đầu thoang thoảng hương quỳ ngào ngạt. Cái mùi ấy thì không thể lẫn đi đâu được, nó chẳng thơm tho hay hấp dẫn gì đâu. Thế nhưng, ai mà đi xa thì cứ độ gió về lòng lại bồi hồi sực nhớ. Có một người con gái mang đôi mắt ướt đã từng mơ về những khóm hoa ấy cơ mà.

Lòng cố đô không có dã quỳ, chỉ có những gốc lộc vừng nở hoa, chỉ có sông Hương xanh biếc, chỉ có góc cà phê lặng lẽ với vài bản Trịnh say lòng. Tôi không yêu mùa đông với những cơn gió lạnh đến tái tê, tôi cũng nào yêu mùa đông với cái rét buốt hằng đêm làm người khó ngủ. Tôi yêu mùa đông vì khi ấy, một chút bâng khuâng cũng thấy ấm lòng quá đỗi!

Một ngày nào đó, em có trở về đây để ngắm chiều về trong đáy mắt? Còn tôi, chắc chắn tôi sẽ khoác lên vai một chiếc balo để tìm đến một nơi đâu đó thật cao, rất cao… để ngắm chiều rơi. Bởi nếu ta được ngắm hoàng hôn từ trên cao, mặt trời sẽ lặn chậm hơn người khác, ngày sẽ dài hơn một chút để mà yêu thương! Để mà quên đi…

Tôi ngồi đây, những cơn gió tháng 11 về ru hồn tôi say mèm với những ký ức chẳng còn rõ nét hay tôi đang say vì một người nào khác? Tôi không biết, chỉ biết rằng hôm nay lòng lại thấy nhớ một người, một người xa lạ. Dẫu một ngày không xa nào đó rồi tôi cũng phải quên em, nhưng có lẽ không phải hôm nay, không phải bây giờ. Hàng dã quỳ còn đợi ai về tô nắng vàng thu.

Những cơn gió chớm đông nồng đậm hương quỳ năm xưa cố gắng len vào trong tôi một sớm tinh mơ, lạnh lẽo. Tôi bất chợt bật cười khi hình dung ra một nụ cười dễ mến, tôi điên chăng? Có lẽ! Phố độ này chậm thật, chậm như chính những tư tình còn bám víu trôi theo ngàn gió, chẳng chịu ngủ yên trong giấc nồng say một thuở xa xôi.

…Nay, đâu đó trên những con ngõ nơi tôi không biết dã quỳ đã nở hay chưa? Không biết có vàng tươi và nhớ chăng một lời hứa cũ? Mai tôi về, mùa chắc lại hỏi em gái tôi đâu, tôi sẽ cười và trả lời rằng: “Người không về nữa!” – Quỳ ngả đầu về phía bình minh…

Tôi đã quen vui những lúc rất buồn.

Ngay lúc này đây, lòng tự dưng muốn hiểu một người xa lạ!

Thật không!?

Tháng mười một…
Tôi vẫn một mình trên con phố rất quen
Mùi khói thuốc vẫn cứ mải mê chơi đùa cùng phiến gió
Tôi vẫn về khi hòn trời đã đỏ
Cuốn vào đêm theo dấu chân hoang

Tháng mười một, cô gái tôi ơi!
Tôi làm sao có thể bỏ quên bao tháng năm dài mong đợi
Người đi qua mặt trời
Tôi nằm mơ về cửa sổ
Bầu trời thu xanh còn xanh mãi trên đầu
Ký ức ngày xưa giờ biết phải tìm đâu?
Hoài niệm hiện về, rủ nhau hoang đàng viễn phố
Tôi bước mãi, mơ hồ, không suy nghĩ
Kỷ niệm hiện về
Bé nhỏ một ngày mưa…

Tháng mười một, câu chuyện của ngày xưa
Cô gái tôi ơi, hình như tôi còn nhớ
Nhưng chắc là không kể lại đâu
Tôi chẳng kể đâu
Kể làm chi câu chuyện không có bắt đầu

Đã chết dần theo năm tháng xa xôi!

Vĩnh viễn…

Stt tháng 11 buồn trong “Tháng 11, miên man cảm xúc không tên” – Vy Trang

Muốn vẽ tháng 11 bằng cả lời hứa cho những ngày nắng về trải rộng và chạy dài nơi ô cửa. Thế mà rồi vẫn ngậm ngùi thêm một mùa nữa, tháng 11 được chạm tay bằng kí ức cũ mèm buồn tẻ ngày xưa, về những ngày hiên nhà lác đác sương mưa, phố chùn chân không bước nữa và đôi tay co ro cuộn tròn giữ 1 tâm hồn không còn muốn phập phồng thắp lửa…

Tháng 11 nghiêng mình. Đặt bàn tay lên khóe môi xinh chỉ đủ hững hờ che đậy nhịp rung từng cơn khe khẽ. Nỗi buồn của đêm ủ ê vương lại trên phiến lá mềm và nhẹ rồi tan theo ban mai, là khi nắng phủ đầy những khoảng im lìm và nghe mùi sương phai…

Lại là mùa lạnh để mỗi sáng mai nghe những cuống gió vắt mình trên mái phố, chiều đổ nghiêng trĩu mình run rẩy gối đầu lên những mảng mây xám loang màu khắc khổ, và đêm vọng đều tiếng thở dài chen nhau lố nhố lẫn với tiếng rao khuya. Hơi lạnh vô tâm của đêm tháng 11 tràn ướt cả khuôn thềm bên ô cửa kia mới hôm qua còn nghe ấm…

Dòng hồi ức nào đó nỡ ngác ngơ lén lút nương theo hơi lạnh để tràn về nhắc nhớ ta lại ngồi ôm buồn thương mà kể, rồi giăng cả một khoảng buồn sâu rộng dài lê thê. Nghe lòng rưng rưng muốn khóc mà nước mắt chẳng dám lăn thật gọn. Thương quá những giấc mơ của ngày hôm qua đã đủ tròn mà lại chẳng thể nào tung cánh, để trong lòng những vệt dài nuối tiếc hằn rõ đến thật lâu, thật sâu.

Đường về muôn nẻo.

Giấc mơ nằm lại nơi đâu??

Muốn nhấp môi một chén trà nóng ấm vì biết rằng chẳng muốn buồn lâu… Rằng người đi qua người, rằng những giấc mơ chẳng may gặp cơn gió trái mà vỡ tan giữa trời…tất cả cũng chỉ là chuyện cuộc đời, hà cớ chi phải nhắc mình hơn đôi lần nín thở nghe cơn buồn trôi. Thế nhưng rồi chính lòng cũng đôi khi cứ quen rồi nên mãi đằm mình trong cũ kĩ, có bao giờ muốn để lòng thắp nắng xôn xao, bởi thế mà những ngày chân nhập nhoạng dưới ánh đèn đường không soi tỏ mặt người giữa thành phố ồn ĩ lao nhao lại tự mình nghe buồn đu đưa và nghe mình lạc hướng trong những tạp niệm dồn về với đủ thứ mơ hồ xa xôi, rồi lại thấy mình sao còn nặng lòng quá đi thôi với những điều đã thành dở dở vỡ..

Những ngày tự nhắc mình kéo cao cổ áo trước gió lạnh trời mưa phùn, ấy là đã đủ mạnh mẽ chưa hay cũng vẫn là nỗi cô đơn trá hình chẳng thể gọi tên không biết nữa…Chỉ biết là khi nghe mưa li ri ngang khóe mắt không đủ để nhạt nhoè khuôn mặt thì nhớ rằng mình là một cô gái với đủ thứ cần phải một bmình che lấp đi thôi.

Đã rất lâu không thích một ly cafe nóng thổi phù hơi ấm ran khuôn mặt với ban công nhiều gió nữa rồi. Đã rất lâu không đọc sách. Đã rất lâu không tự mình chụp ảnh đôi chân thi thoảng ngồi lặng yên và đeo hai chiếc hài cọc cạch. Đã lâu không thấy mình đáng yêu thi thoảng cười một mình hay ngân nga nối những câu hát từ nhiều bài hát khác nhau thành một chuỗi dài liền mạch.

Đã lâu rồi không viết. Những con chữ nuốt dần vào trong rồi trống trơ tự khi nào không biết, chỉ là dù muốn lắm cũng không biết rằng trong những hỗn độn ấy rồi sẽ viết từ đâu.

Chẳng biết đi đến bao lâu thì sẽ không nhận ra mình nữa. Cuốn theo cứ là những lo âu và vệt dài trăn trở.

Lá xanh màu lại, có được không?

Stt tháng 11 trong tản mạn “Gió cuối tháng” – Huỳnh Minh Nhật

Những ngày này, những ngày cuối tháng mười với những loài gió mạnh mẽ xô vào lòng phố cái lạnh đầu mùa duyên dáng, những con nắng cũng mãnh liệt hơn, ấm áp hơn, chẳng khác chi chiếc hôn của ông mặt trời chớm hạ. Tôi đã dự định gói ít đồ để lang thang đâu đó ở một nơi xa, một nơi có thể bỏ quên đi mớ tâm tư mà thư giãn, kiếm vài khung hình bình lặng. Vậy mà không biết thế nào, quanh đi quẩn lại cùng mấy nét thơ tôi đã quyết định trở về cao nguyên với những buổi tụ tập say mèm cũng lũ bạn…

Cao nguyên độ này nắng gió triền miên, những hàng rào ven đường đã bắt đầu rợp vàng loài hoa dã quỳ xinh đẹp. Chiều nay, giữa đất trời cao nguyên vào mùa rộn ràng với tiếng máy, tiếng xe, tôi đứng trên đại ngàn cố hít thật sâu cái không khí thân quen ngập niềm thương nhớ. Con đường này hình như tôi đã từng qua, và chính nơi này hình như tôi đã từng nói, từng cười, từng nâng niu một bàn tay chỉ còn kỷ niệm.

Loay hoay với bộn bề ký ức, cao nguyên bỗng trở nên nhỏ bé lạ kỳ. Những hàng cây kia hiên ngang trước gió, những con đường dài muôn thuở chẳng mấy ai đi, tôi về đây, không gian hóa thành bé nhỏ, bé nhỏ như chính một tiếng gọi tên từ thuở năm nao. Có gì đâu? Một kẻ bao năm chẳng biết thương ai rồi cũng biết đau khi phải cúi đầu gục khóc trước bóng dáng một người con gái, một loài hoa đêm, trinh bạch, nguyên sơ…

Chiều nay, trời cao nguyên gió lộng, nắng trong, bầu trời xanh thơ không gợn một bóng mây ở tận cuối chân trời tít tắp nhưng lòng tôi thì lại ủ đầy men say của thuở tình đầu. Bao năm rồi không biết có nhớ nhau? Dã quỳ kia liệu có một lần thấy mình cô đơn, mong manh trước nắng? Tôi về đây kiếm tìm nỗi nhớ mơ hồ, đâu đó xa xôi là bóng dáng của một nàng thiếu nữ tóc quá bờ vai, đứng một mình, có phải cũng đứng chờ ai?!

Tôi luôn khiển trách mình sau khi tỉnh những cơn say, thế nhưng tôi lại chẳng biết dặn mình đừng nên quá chén. Có một cơn say theo tôi đã mấy mùa trôi nhưng hình như vẫn còn chưa tỉnh, tôi luôn sợ một ngày nào đó khi quá tuổi yêu đường nồng bỏng, khi nhận ra tất cả tôi sẽ trách mình, trách rằng tại sao không biết điểm dừng mà lại phí hoài cái tuổi thanh xuân. Đời người có một, duyên nợ bà nguyệt ông tơ có phải là tất cả? Liệu có nên mở lòng với một người khác hay cứ mỗi ngày ngoan cố ủ mãi tình xưa? Tôi không biết, chỉ biết rằng mỗi lúc đêm về, đằng sau ô cửa sổ ở phía đằng đông ấy tôi vẫn đợi chờ thấy một loài hoa.

Không gian ngập tràn thi vị, có nắng, có hoa, có tiếng chim ca. Lòng tôi như cũng mở ra để đón nhận tất cả những gì thiên nhiên ban tặng, những cơn gió cuối tháng mười này dường như mang nỗi tâm tư xa lắm, tiếng buồn nép tận trong tâm. Vạt nắng chiều bị gió xô nghiêng qua bờ vai gầy, khói thuốc tràn trên gót bước, những tia nắng tội nghiệp gãy vỡ thành trăm ngàn mảnh, không biết có mảnh nắng nào phác nét em tôi?

Chiều cong veo như những cơn gió cuối mùa, trời cao nguyên sắp sửa chuyển mình vào tối. Những loài gió cuối tháng vẫn mãi miết vô tình trên những nẻo thưa người mà quên mất còn một bóng dáng ai gầy đứng đó. Chân bước, giày khua, sỏi đá thê lương, có một bản tình ca vang lên theo những bước chân hòa quyện với tiếng thở dài, gió độ này sao buồn man mác…

Chiều lạnh lùng đưa hương tóc cỏ, nhành hoa cũng biết ưu tư. Người đi không nhớ, người ở lại chẳng thể nào quên, trên con đường ngào ngạt hương xưa đọng lại, tôi ngắm em qua những làn khói thuốc mịt mờ, tôi viết về em để thấy rằng mình đang nhớ. Dẫu vậy, dư vị tình đầu vẫn nhạt nhòa dần theo mớ hoài niệm xa mờ của tháng mười rơi!

Nắng gió của một miền quen vô tình làm hồn người ta ngập đầy kỷ niệm. Tôi đã dự định gói ít đồ để lang thang đâu đó ở một nơi xa, một nơi có thể bỏ quên đi mớ tâm tư mà thư giãn, kiếm vài khung hình bình lặng. Vậy mà không biết thế nào, quanh đi quẩn lại với những nét thơ, loay hoay với những rối rắm đan xen nơi bờ ngực trái tôi bỗng quyết định trở về cao nguyên một mùa gió cuối…

Chiều khuất sau vai!

Người nở nụ cười dành cho tất cả!

Gió cuối tháng…
Xô thương nhớ ngả mình bên bờ vực yêu đương
Kỷ niệm rủ nhau
…rơi rớt khắp những ngã tư đường
Gió cuối tháng…
Xô khói thuốc vướng đầy vai áo mỏng
Có một cuộc tình
Tưởng là tất cả trả đã trả về không…

Stt tháng 11 cảm xúc trong “Tháng 11, tháng của những yêu thương” – Sky Trần

Khi những chiếc lá vàng cuối cùng của mùa thu rụng xuống, cũng là lúc tháng 11 bước về, báo hiệu đông đã sang. Mùa đông, tôi gọi mùa này là mùa của những yêu thương. Bởi lẽ khi cái lạnh tràn về khắp nẻo cũng là lúc người ta muốn gần gũi, ôm trọn một ai đó trong vòng tay.

Tháng 11 về, trời bình yên đến lạ thường. Sẽ chẳng còn những cơn mưa vội vã của đất trời Sài Gòn nữa. Nắng cũng dần trở nên yếu ớt hơn. Chính vậy mà con người ta như bừng sáng sau cơn mê dài của những cơn mưa, thức dậy sau những héo hon vì cái nắng gay gắt của thành phố mang tên Bác.

Những ngày của tháng 11, lòng người rộn rã bởi những yêu thương. Những sáng mùa đông thức dậy sau một giấc ngủ dài trong chăn ấm áp, người ta muốn lười thêm một chút để níu giữ cái hơi ấm của ngày hôm qua. Dẫu đã lớn nhưng vẫn muốn nũng nịu với thời gian vậy.

Tháng 11 về khi bầu trời nhiều mây đen nhưng chẳng bao giờ rơi một hạt mưa nào cả. Cái màu nâu xám của mây trái ngược hẳn với tâm trạng của con người. Bởi nếu trời cứ tươi sáng, chói chang như những trưa hè thì có lẽ người ta chán ngán mà chẳng muốn ra đường nữa. Còn mùa đông thì ngược lại, trời cao mát mẻ, có khi gió thổi lành lạnh lại khiến yêu đời, yêu người hơn.

Tôi thích buổi sáng của những ngày tháng 11. Thức dậy sớm hơn một chút để tận hưởng những ngày đầu đông với bao yêu thương được đong đầy từ nỗi nhớ. Bỗng thấm trong mình những giai điệu nhẹ nhàng đã từng được nghe đâu đó ở một góc quán cà phê. Tôi thích lặng im nhìn bầu trời qua khung cửa sổ. Gác lại những bộn bề của cuộc sống, cứ lẳng lặng để nhìn thời gian trôi và tận hưởng cái trong lành của những buổi sớm mai. Thế thôi đủ để thấy ấm lòng giữa một mùa đông giá rét.

Những ngày của tháng 11 này, người ta nô nức đi mua sắm những bộ đồ mùa đông hợp mốt, để diện lên người khi đi chơi với người yêu. Hay đơn giản chỉ là bước ra đường để cho mọi người cùng ngắm. Cả thành phố bỗng trở thành một sàn diễn thời trang với quy mô hoành tráng nhiều mẫu mã. Bước ra đường dẫu có đi một mình thì bạn cũng chẳng cảm thấy cô đơn và tẻ nhạt chút nào. Vì thế tháng 11 là tháng tôi bước ra khỏi phòng nhiều nhất. Vừa là để ngắm cái tiết trời vào đông, vừa là để thấy cuộc sống quanh mình luôn tươi mới tràn trề sức sống. Như vậy, sao ta lại còn cảm giác cô đơn!

Tôi gọi tháng 11 là tháng của yêu thương bởi chính vậy. Nếu không có người yêu thì tự bạn hãy yêu lấy chính bản thân mình. Đơn giản vì cuộc sống luôn mang lại cho ta nhiều điều thú vị. Không có ai nắm tay ta thì ta hãy tự nắm tay mình, đó cũng là cách để ta chẳng hề thấy bơ vơ. Thiếu một người thì trái đất vẫn quay. Cho nên đừng vì không có một ai đó để yêu thương mà lại chôn vùi đi những tháng ngày tươi đẹp phía trước.

Tháng 11, tháng của những yêu thương đang về. Hãy cứ hy vọng vào một ngày mai tươi sáng và ấm áp đang đợi bạn. Còn hôm nay, hãy mỉm cười thật tươi khi vừa mới thức dậy. Hít một hơi thật sâu để tạo năng lượng cho ngày mới, tháng mới và một mùa đông mới.

Chào tháng 11, tháng yêu thương đang về!


Và vừa rồi là những dòng status tháng 11, những câu nói hay về tháng 11 tâm trạng và cảm xúc nhất mà tôi muốn gửi đến các bạn. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và yêu mến những dòng stt chào tháng 11 rất cô đơn và buồn bã này. Tuy tháng 11 là thời điểm tiết trời đã bắt đầu se lạnh, là khoảnh khắc mà dường như trong mỗi chúng ta ai cũng cảm thấy lòng cô đơn nhất. Nhưng, tháng 11 vẫn có những nét đẹp của riêng mình, dù là đang cô đơn hay có một người bên cạnh, hãy thả hồn để tận hưởng bầu không khí tháng 11 chớm đông tuyệt đẹp này thật trọn vẹn, các bạn nhé!

Xem thêm: Thơ tháng 11 hay và những bài viết mới nhất về tháng 11 hoặc những bài viết mới nhất về mùa đông!

Hãy thường xuyên ghé thăm OCuaSo.Com để cập nhật nhanh những danh ngôn ý nghĩa và status hay về tình yêu cuộc sống, ngoài ra, các bạn cũng có thể xem thêm thơ tình cùng những chuyên mục khác trên blog. Chúc các bạn vui vẻ!

Những Dòng STT Hay Chào Đón Tháng 11 Chớm Đông Đầy Cảm Xúc! – Xem thêm Những Câu Nói Hay Về Tình Yêu hoặc STT Hay Và Mới Nhất